XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tương Tư Mùa Hạ Năm Ấy


Phan_3

“Vớ vắn, ở đây...” Nguyễn Vân vừa bắt gặp ánh mắt kia, vội vàng né tránh: "... Ngoài anh ra thì còn ai khác nữa?”. Cuối câu, âm thanh thấp dần.

Nhận thấy vé xấu hổ của cô, Đỗ Phong bèn cúi đầu: “À, Nguyễn Quân nó đi ra ngoài một lúc rồi, chắc là đi ăn”. Giọng nói trầm ấm đầy sức hút vang lên.

“Thế anh không đi ăn à?” Thấy anh có vẻ gần gũi, Nguyễn Vân đánh bạo hỏi thêm.

Đỗ Phong chợt cảm giác trái tim như có một dòng nước ấm áp chảy qua.

“Lát nữa anh mới đi, giờ này nhà ăn đông, mất thời gian xếp hàng.” Anh ngẩng lên nhìn Nguyễn Vân bằng ánh mắt dịu dàng.

"Tranh anh vẽ à? Đẹp quá!” Nguyễn Vân nhìn chầm chằm vào kiệt tác của Đỗ Phong, xuýt xoa.

“Anh vẽ bừa thôi.” Đỗ Phong cười, tiếp tục vẽ.

“Thế em không làm phiền anh nữa, em đi trước đây." Nguyễn Vân trộm nghĩ, sự xuất hiện của mình chắc sẽ quấy rầy công việc của anh, cô không muốn lần đầu tiên nói chuyện để lại ấn tượng không tốt với Đỗ Phong.

“Ừ, chào em.” Đỗ Phong cười.

Nụ cười ấy, đã hoàn toàn đánh gục Nguyễn Vân.

Chương 6: Quên

Áo T-shirt ngắn tay màu hồng và váy bò ngắn màu lam nhạt.

Em ấy lại đến rồi. Đỗ Phong thầm nghĩ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Nguyễn Vân. Lần này ngoài dự liệu của anh, Nguyễn Vân dừng chân trước mặt Dương Quang.

“Chào anh, anh còn nhớ em không?” Giọng nói trong trẻo vang lên.

Dương Quang ngẩng đầu cười: “Nguyễn Vân, chào em”.

Nguyễn Vân vuốt vuốt mái tóc, vui vẻ nói: “Trí nhớ của anh tốt quá, bảo sao anh học giỏi!”.

Được một cô gái xinh đẹp tâng bốc, Dương Quang hơi đỏ mặt, vội hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì à?”.

Nguyễn Vân gật gật: “Không có chuyện gì đương nhiên sẽ không tìm đến cửa”.

Giọng điệu trẻ con của cô khiến mấy người ngồi xung quanh cũng bị thu hút, bầu không khí nhộn nhịp hẳn lên. Ngay cả Đỗ Phong nãy giờ nhăn mặt cũng phải mỉm cười.

“Em muốn hỏi phương pháp học tập của anh.” Nguyễn Vân ngồi xuống bên cạnh Dương Quang.

“Vấn đề này khó rỗi. Anh chi biết vùi đầu vào học thôi, không có phương pháp gì cả.” Dương Quang gãi đầu, ngượng ngùng cười.

Nguyễn Vân ủ rũ nói: “Nhưng giờ em cần nhất là một phương pháp học”.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, phòng học lúc này chỉ còn lại cô và Dương Quang.

“Thế lớp anh ai học giỏi môn Mĩ thuật và Thiết kế nhất?” Nguyễn Vân đứng dậy, đi ngó nghiêng mấy tác phẩm bày trên bảng vẽ.

“A.” Dương Quang cười: “Hai môn này thực ra anh học không tốt. Giỏi nhất lớp anh là Đỗ Phong. Em nên tìm anh ấy để học hỏi”.

Đã vào trọng tâm. Nguyễn Vân đắc ý, quay lại hỏi Dương Quang: “Đỗ Phong là thần thánh nào ạ?”.

Nói tới Đỗ Phong, Dương Quang lập tức thao bất tuyệt bằng giọng sùng bái: “Anh Phong giỏi lắm, anh ấy là thần tượng trong lòng đám con gái...”.

Nguyễn Vân đứng trước cửa sổ, nhìn một người đang đứng tựa lan can hút thuốc ở bên kí túc nam phía đối diện. Bóng dáng cao gầy của anh dưới ánh đèn ảm đạm nhìn có phần lẻ loi và cô quạnh. Lần đầu tiên Nguyễn Vân có cảm giác đau lòng mà không sao xua đi được như thế.

Dương Quang nói, mỗi tối trước khi đi ngủ Đỗ Phong đều sẽ ra hành lang hút thuốc, thế là ngày nào cô cũng đứng trước cửa sổ đợi anh xuất hiện. Hôm ấy, dưới sự truy hỏi của cô, Dương Quang đã kể cho cô nghe tất tân tật những thứ có liên quan tới Đỗ Phong.

Đỗ Phong là sinh viên lớn tuổi nhất khóa. Anh không phải tham gia vào kì thi đại học mà được một trường dạy nghề cao cấp cử đi học.

Gia cảnh khó khăn, Đỗ Phong muốn sớm ra ngoài đi làm, vì thế mặc dù thành tích học tập từ nhỏ rất tốt nhưng anh không thi lên cấp ba mà lựa chọn một trường trung cấp chuyên nghiệp. Thế nhưng sau hai năm học, anh nhận ra xã hội này phát triển quá nhanh, sinh viên trung cấp đã không còn dễ dàng tìm được việc làm như trước kia nữa. Để tương lai tìm được một công việc tốt, Đỗ Phong quyết định thi đại học hệ tại chức, thế nên, tranh thủ thời gian rảnh, anh tự học chương trình cấp ba vả đi làm thêm ở Học viện Mĩ thuật, thuận tiện dự thính giờ giảng ở đó. Bốn năm trung cấp chuyên nghiệp nhanh chóng kết thúc, bằng sự nỗ lực và khổ công học tập của mình, anh đã đạt được thành tích xuất sắc đứng đầu toàn trường và được cử đi học đại học. Trở thành một sinh viên đại học chính quy, đây là điều mà anh chưa từng nghĩ tới.

Vào đại học, Đỗ Phong lại càng nỗ lực. Sẵn có những kiến thức học hỏi được ở Học viện Mĩ thuật, anh cứ một đường tiến lên, thành tích vượt trội. Anh còn rất hứng thú với việc thiết kế, thường xuyên đến thư viện đọc tài liệu, hơn nữa anh còn có năng khiếu trời cho, vừa lên năm ba, tài năng của anh đã được thầy cô công nhận, ai cũng nói anh có tương lai rực rỡ.

Vì không học cấp ba chính quy nên kiến thức nén tảng của Đỗ Phong không tốt lắm. Biết vậy, anh luôn cố gắng bù đắp sự thiếu hụt của mình, hằng ngày chăm chi lên lớp tự học để học tiếng Anh, ngoài ra còn tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa và câu lạc bộ thể thao.

Kiệm lời, khiêm tốn, không thích chơi trội, hòa đồng và nhiệt tình giúp đỡ bạn bè, đó là những điêu khiến Đỗ Phong ghi điểm trong mắt người khác và được nhiều bạn nữ mến mộ. Trong khi mọi người còn đang buôn bực vì chưa kịp thích ứng với cuộc sống đại học thì anh đã hiên ngang giành được học bổng loại một. Chi có một điều khiến người ta khó hiểu, dù được rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng Đỗ Phong chưa hê rung động trước một ai.

Sau khi biết tất cả những điều này, Nguyễn Vân càng thêm sùng bái Đỗ Phong. Đỏng thời cô cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bao nhiêu nữ sinh tài giỏi đêu không thu hút được anh, liệu một con nhóc lông bông như cô có thể lọt vào mắt anh? Nếu chưa bắt đầu mà đã từ bỏ thì thật không xứng với tính cách dám yêu dám hận của cô, còn nếu cứ thắng thừng đến tiếp cận Đỗ Phong, sợ rằng anh sẽ phòng bị cô giống như với những cô gái khác.

Nhất định phải nghĩ một biện pháp chu toàn mới được, không thổ liều lĩnh. Nguyễn Vân ảo não suy nghĩ.

“Anh! Hôm nay em mời anh đi xem phim, không được làm mất mặt em!” Nguyễn Vân đứng ngoài cửa phòng 902, tóm tay áo Nguyễn Quân mà cầu xin.

“Không đi.”

Đáp án đã dự liệu được.

“Hôm nay là cuối tuấn, thư giãn chút đi! Anh không nghe câu lao động phải kết hợp nghỉ ngơi à?” Nguyễn Vân kiên trì.

“Nói đi, lần này mày muốn gì?” Nguyễn Quân cảnh giác nhìn em gái.

“Cô bạn Trình Ngọc cùng phòng em có mấy tấm vé xem phim, thấy anh học hành cực khổ nên muốn mời anh đi chơi một hôm cho thoải mái. Anh không cảm ơn em gái thì thôi lại còn nói em như thế! Đau lòng!” Nguyễn Vân lôi con át chủ bài ra.

Có lần vô tình biết được hình mẫu bạn gái lí tưởng trong lòng anh trai, Nguyễn Vân cố tình sắp xếp cho Nguyễn Quân và Trình Ngọc gặp mặt. Không ngờ Nguỵễn Quân thật sự nảy sinh cảm tình với Trình Ngọc, có điều vì bản chất mọt sách đã ăn sâu bám rễ trên người ông anh họ cô nên chuyện này không có tiến triễn. Nguyễn Vân quyết định tiếp tục gán ghép hai người, trước hết phải cho Nguyễn Quân được hưởng lợi lộc thì anh mới chịu giúp đỡ cô.

Từ rạp chiếu phim về tới trường đã là hơn mười giờ tối, ba người đi bộ trong sân trường, hít thở hương hoa cỏ dìu dịu, hưởng thụ gió đêm mát rượi.

Tới trước cổng kí túc xá nữ, Nguyễn Quân đang định tạm biệt hai cô gái thì chợt nhìn thấy người quen.

“Cảm ơn anh đưa em vẻ.” Giọng nói ngọt ngào của Lục Hoa truyền đến.

Trình Ngọc và Nguyễn Vân đêu kinh ngạc quay đầu lại.

“Không có gì, anh về đây.” Đỗ Phong lúc này cũng thấy ba người Nguyễn Quân, chỉ gật đầu với họ một cái rồi đi thẳng.

Lục Hoa làm như không thấy hai cô bạn, lẳng lặng đi lên phòng.

“Anh đã bảo mày đừng có hi vọng gì rồi cơ mà!” Nguyễn Quân nói nhỏ bên tai khiến Nguyễn Vân giật mình.

Về phòng, cô nhìn chằm chằm Lục Hoa, muốn thông qua ánh mắt tỏ rõ sự chán ghét của mình. Ban đầu, Lục Hoa còn chột dạ né tránh, nhưng sau đó thẳng thừng quay sang nói với cô: “Nhìn gì? Chưa thấy người ta hẹn hò bao giờ à?”.

Nguyễn Vân uể oải nằm xuống giường.

Rõ ràng thái độ của Đỗ Phong với Lục Hoa rất hờ hững, vì sao anh ấy lại đồng ý hẹn hò với cô ta? Chẳng lẽ anh cũng có lúc cảm thấy cô đơn, cũng có lúc không cầm lòng được trước người đẹp? Biết đâu anh chỉ chơi đùa thôi chứ không phải thật lòng? Như lời anh họ đã nói, không ai có thể chinh phục được trái tim Đỗ Phong? Loại công tử đào hoa như thế, tốt nhất là không thèm.

Nguyễn Vân hất mái tóc, quyết định không tốn sức suy nghĩ về loại đàn ông ấy nữa. Trai đẹp quả nhiên không đáng tin cậy, mười kẻ thì đến chín kẻ thuộc dạng gặp dịp thì chơi.

Sau hôm ấy, Nguyễn Vân dồn hết tâm tư vào việc học, còn Trình Ngọc dường như đã có cảm tình với Nguyễn Quân. Hiện tại, bóng hông hay xuất hiện ở 902 để tìm Nguyễn Quân chính là bạn tốt của Nguyễn Vần - Trình Ngọc, khiến cho đám bạn học của Nguyễn Quân đều hát bài Rốt cuộc anh có mấy cô em gái của Mạnh Đình Vĩ để trêu chọc anh.

Nguyễn Quân cao một mét bảy mươi, tướng mạo bình thường, tài năng dù có nhưng không thuộc vào hàng xuất sắc. Nguyễn Vân còn nhớ, Trình Ngọc từng nói cô ấy thích con trai cao lớn, phong thái ung dung, tài hoa xuất chúng, không tìm được người như thế thì cô thà ở vậy cả đời không chịu lấy chông. Không biết rốt cuộc Nguyễn Quân có ưu điểm gì có thể thư hút được Trình Ngọc? Nguyễn Vân cũng lấy làm lạ, nhưng cô tin tưởng Trình Ngọc nhất định không; phải loại người lợi dụng tình cảm của người khác. Vì thế, cô chân thành chúc phúc cho Trình Ngọc và Nguyễn Quân. Phong đang ngồi học từ mới tiếng Anh thì cảm nhận được có ánh mắt dõi theo mình. Anh ngẩng đầu lên, tìm kiếm ánh mắt nóng rực kia.

Hóa ra là cô bé đó!

Gần đây không thấy bộ dạng nhí nhảnh, hoạt bát của Nguyễn Vân, mà thay bằng bóng hồng dịu dàng, thướt tha này.

Đỗ Phong không thích kiểu con gái như Trình Ngọc. Bản thân anh vốn là một người trầm tính, nếu ở bên cạnh một cô gái như vậy thì cuộc sống thật tẻ nhạt. Chẳng hiểu sao mỗi lán nhìn thấy Trình Ngọc, Nguyễn Quân lại vui vẻ đến thế, có lẽ bị cô nàng ảnh hưởng nên một con mọt sách như cậu ta cũng bắt đầu thích cười đùa với mọi người. Quả nhiên là người đang chìm đắm trong bé tình. Cô bé này chắc ở đây chờ Nguyễn Quân đi ăn trưa, nhưng sao lại nhìn mình như thế? Đỗ Phong cũng không muôn nghĩ nhiều, đứng dậy rời khỏi phòng học.

Nhà ăn giờ này đông đúc. Nếu không phải tránh né ánh mắt kỳ lạ cùa Trình Ngọc thì anh đã chẳng dại đi tới đây.

Vô tình ngẩng đẩu lên nhìn cô gái ngồi ăn cùng bàn, Đỗ Phong giật nảy mình. Đây chẳng phải Nguyễn Vân ư? Cô đang cúi đầu ăn cơm, bộ dạng chán chường.

Nếu là trước đây, Nguyễn Vân dù đi đâu cũng sẽ đảo mắt xung quanh tìm kiếm hình ảnh của Đỗ Phong, nhưng lần này, anh ngồi ngay trước mặt mà cô không hề biết.

Đỗ Phong lẳng lặng quan sát Nguyễn Vân. Cô hình như gầy đi một chút, mái tóc buộc gọn sau gáy, để lộ đôi mắt trong veo không khỏi khiến người khác say mê. Hàng lông mày của cô hơi nhíu lại giống như đang gặp chuyện gì phiền muộn. Đỗ Phong muốn bắt chuyện với Nguyễn Vân nhưng lại sợ mình đường đột, thế nên anh khẽ hắng giọng ho nhẹ một tiếng. Nào ngờ, Nguyễn Vân không buồn liếc anh một cái, đứng dậy đi mất.

Nhìn cô ăn mỗi bát cơm rồi thôi, Đỗ Phong không khỏi lắc đầu. Con gái bây giờ toàn thích giảm béo, ăn uống không đáy đủ, gầy đến nỗi hốc hác mặt mũi. Chẳng hiểu Nguyễn Quân làm anh trai kiểu gì mà em gái gầv thế kia cũng không quan tâm, đúng là bị tình yêu làm cho mê muội rồi. Nếu Nguyễn Vân là em gái anh, anh tuyệt đối sẽ không để cô đùa giỡn với sức khỏe củaa mình như thế.

Đúng vậy, anh rất mong có một cô em gái như Nguyễn Vân, người có thể mang đến cho anh nụ cười và sẽ không bao giờ phản bội anh. Đỗ Phong chợt thấy Nguyễn Quân thật mù quáng, dành hết sự nhiệt tình cho một cô gái xa lạ không đáng tin, còn em gái mình thì chẳng thèm quan tâm. Nỗ lực càng nhiều thì càng nhận lại nhiều đau lòng mà thôi. Nghĩ vậy, Đỗ Phong càng thêm đổng cảm với Nguyễn Vân.

Nguyễn Vân đi lang thang trên con đường nhỏ rợp bóng cây.

Cô vốn khao khát tình yêu trở thành một phấn của cuộc sống sinh viên. Ai ngờ mình lại yêu nhầm người, đã vậy còn không chịu quên người ấy đi.

Rốt cuộc phải làm sao mới có thổ quên được anh? Nguyễn Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên đó cũng không có câu trả lời mà cô muốn.

Chương 7: Nợ tình

"Đỗ Phong, đây là Trình Ngọc, bạn học với em gái tôi. Sau này nhờ cậu giúp đỡ em ấy môn Mĩ Thuật."

Hoá ra đây là mục đích Trình Ngọc tiếp cận Nguyễn Quân.

Đỗ Phong hờ hững gật đầu.

"Chào anh, mong anh giúp đỡ!" Trình Ngọc nhỏ nhẹ nói

Trong mắt Đỗ Phong, đó cũng chi là một sự dịu dàng giả tạo.

Điều mà Đỗ Phong khinh bi chính là Nguyễn Quân không nhận ra bản thân đang bị Trình Ngọc lợi dụng.

Thật là ngu ngốc. Em gái mình học hành thế nào thì không quan tâm, lại còn giới thiệu thầy tốt bạn hiền cho bạn của em gái. Đỗ Phong siết chặt tay, cảm thấy tức giận trước sự ngu xuẩn của Nguyễn Quân và lòng ích ki của Trình Ngọc.

Cũng trong giây phút ấy, sự khinh miệt của anh đối với hai người họ chuyển hóa thành sự đồng cảm dành cho Nguyễn Vân. Anh tự nhủ sẽ coi cô như em gái, giúp đỡ cô nhiều hơn trong cuộc sống cũng như học tập.

“Anh đã bảo mà, Đỗ Phong là một tên máu lạnh. Giờ em tin chưa?” Vừa buông hát đũa, Nguyễn Quân liền càu nhàu.

“Có một vài người ngoài mặt thì lạnh lùng như trong lòng lại rất nhiệt tình. Trình Ngọc đang từ tốn hưởng thụ bữa trưa.

“Em không thấy thái độ vừa rồi của nó à? Nó nhìn anh với em như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng. Học giỏi thì có gì ghê gớm chứ!” Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Đỗ Phong là Nguyễn Quân tức đến nổi gân xanh.

“Anh đừng giận, biết đâu vì anh không ở chung phòng với anh ấy nên không hiểu rõ con người anh ấv?" Trình Ngọc cho rằng vì đố kị nên Nguyễn Quân mới bức xúc như vậy.

“Em thích nó rồi à? Anh tưởng em không giống đám con gái kia chứ.” Nghĩ tới việc Trình Ngọc không chịu nghe lời khuyến cáo của mình, nhất định đòi làm quen với Đỗ Phong, Nguyễn Quân không khỏi buồn bực.

“Làm gì có, em chi muốn học hỏi anh ấy thôi. Hiện giò em muốn tập trung vào việc học, không có ý định yêu đương.” Cảm thấy mình không quen nói dối, Trình Ngọc vội cúi đầu.

“Thế em coi anh là gì?” Đang lúc nổi nóng, Nguvễn Quân cũng to gan hỏi thẳng. Lời thốt ra rồi, anh mới thấy hối hận.

“Anh trai, em cũng như Nguyễn Vân thôi. Đối với em, anh và anh Đỗ Phong đểu là anh trai.”

Đỗ Phong, các cô gái quen biết cậu ta dường như không có ai chỉ đơn thuần coi cậu ta là anh trai.

Nguyễn Quân á khẩu không nói được câu nào.

Thực ra, ngay từ lúc nhìn thấy bức tranh treo trước bàn học của Nguyễn Vân, Trình Ngọc đã rất thích. Ban đầu, Trình Ngọc còn hay nghe được vài thứ về Đỗ Phong từ miệng Nguyễn Vân, về sau không thấy cô nhắc gì tới nữa. Mãi tới hôm đi xem phim về, bắt gặp Đỗ Phong, Trình Ngọc mới tin những điều Nguyễn Vân nói về anh quả thực không khoa trương chút nào. Chính cô cũng không khống chế được bản thân thích anh. Thực lòng cô không muốn làm gì sai trái, nhưng nghĩ di nghĩ lại, ngoài Nguyễn Quân ra, cô không còn quân cờ nào khác để đi.

Chỉ có điều, Trình Ngọc hoàn toàn không biết tình cảm mà Nguyễn Vân dành cho Đỗ Phong lại sâu đậm đến thế. Nếu không, cô nhất định sẽ không vì yêu mà phá hỏng tình bạn tốt đẹp giữa mình và Nguyễn Vân.

“Anh Đỏ Phong, hôm nay anh có rảnh không?”

Không ngờ một cô gái có vè rụt rè như Trình Ngọc cũng có thể vì tranh giành tình yêu mà trở nên bạo dạn như thế.

Đỗ Phong thờ ơ, tiếp tục vẽ.

“Không mất nhiều thời gian của anh đâu. Anh giúp em lần này được không?” Trình Ngọc lán đầu tiên nếm mùi lòng tự trọng bị chà đạp.

Vẫn không có bất cứ hồi âm.

Nói một câu cuối cùng nữa vậy, nếu không được thì thôi. Trình Ngọc nhẫn nhịn.

“Anh giúp em và Nguyễn Vân đi, môn Mĩ thuật bọn em không tốt lắm, điểm rất thấp, mặc dù bọn em đã cố gắng hết sức, nhưng không rõ là chỗ nào chưa được. Anh giúp bọn em lần này được không?”

Đỗ Phong mím môi: “Bảy giờ tối nay em và Nguyễn Vân đến phòng Mĩ thuật đợi anh”.

May mà nhắc đến Nguyễn Vân. Hóa ra anh ấy không muốn gặp riêng mình. Trình Ngọc chợt thấy lòng như bị dao cắt.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu anh dễ dàng chịu gặp riêng cô, cô đã chẳng thích anh rồi. Trình Ngọc thầm tự an ủi. Bản tính cố chấp từ nhỏ đã giúp cô khắc phục được rất nhiều khó khăn, nhưng đồng thời cũng tạo thành khuyết điểm thích để tâm đến những chuyện vụn vặt.

Cúi đầu nhìn đồng hồ. Đã bảy giờ kém năm, liệu anh ấy có sai hẹn không? Trình Ngọc ngồi trước giá vẽ, lòng thấp thỏm.

Nguyễn Vân không thích đến phòng vẽ vào buổi tối, nhưng Trình Ngọc cứ quấn lấy cô, nói đi một mình sợ nên đành phải đi cùng.

Thực ra Trình Ngọc cũng không muốn bảo một cô gái xinh đẹp hơn mình đến gặp Đỗ Phong. Nhưng cô sợ Đõ Phong nghĩ mình cố tình tạo cơ hội gặp riêng rồi cho rằng cô là một người lắm mưu nhiều kế, thế nên đành phải lôi kéo Nguyễn Vân đi bằng được.

Trình Ngọc suy xét vấn để luôn toàn diện hơn Nguyễn Vân. Nguyễn Vân là một cô gái trong sáng, thẳng thắn. Về điểm này, Đỗ Phong sớm đã nhìn ra. Vì thế anh mới đối xử với Nguyễn Vân không giống những cô gái khác, nhưng anh cũng chỉ coi cô là em gái.

Tình yêu, đây là thứ anh sẽ không tùy tiện đụng vào.

“Anh đến rồi!” Trình Ngọc vui vẻ chạy ra chào đón Đỗ Phong.

Anh gật đầu, sau đó đi thẳng tới chỗ Nguyễn Vân.

Nguyễn Vân lúc này đang kinh ngạc há hốc miệng. Trình Ngọc chỉ nói nhờ một cao thủ môn Mĩ thuật đến xem giúp các cô, nào ngờ lại là người này.

“Em vẽ khá tốt rồi, chi có điêu bề mặt hơi tối. Nét bút cần mạnh một chút, phần khuất sáng cần tăng độ đậm, nếu không sẽ không rõ sáng tối. Với cả, không nên dùng quá nhiều màu để pha, màu vẽ ra sẽ dễ bị đục.”

Không đợi Trình Ngọc lên tiếng, Đỗ Phong đã hướng dẫn Nguyễn Vân.

Nghe được nhịp thở đằng sau, Nguyễn Vân có cảm giác tim mình đập mỗi lúc một nhanh.

Còn Đỗ Phong, đứng gần Nguyễn Vân, anh thấy bình yên lạ, tựa như đang bên cạnh người thân. Cô ngồi yên trước giá vẽ, mái tóc thoang thoảng mùi hương thơm mát.

“Em vẽ rất đẹp.”

Nghe lời khen của anh, Nguyễn Vân giật mình quay đầu lại.

“Thật đấy!” Đổ Phong mỉm cười, gật đầu khẳng định với cô, ánh mắt anh toát lên sự chân thành: “Giáo viên của bọn em chấm đắt quá, nếu là giáo viên của Bọn anh, chắc chắn em sẽ được điểm xuất sắc.”

“Thật ạ? Hay là anh đang an ủi em?” Nguyễn Vân nhìn Đỗ Phong, đáy lòng chợt dâng lên niềm vui khó tả, “Giáo viên của em nói em vẽ quá bạo tay.”

“Hội họa vốn nói bạo tay một chút. Nhưng em phải chú ý mỗi lần hạ bút là một lần chắc chắn, hạn chế xóa sửa, nếu không lúc thêm màu nước tranh sẽ bị nhem nhuốc.”

“Cám ơn anh.” Nguyễn Vân vui như mở cờ trong bụng. Nếu không có ai ở đây, nhất định cô sẽ hát ca khúc Ngọt ngào mà cô hay ngâm nga nhất.

Trình Ngọc nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, chua xót dâng trào, “Em có việc bận, em đi trước đây”. Dứt lời, cô nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ.

“Đẹp trai quá!” Một câu bộc lộ tâm tình của Nguyễn Vân đổi lại vô số đêm buồn bã của Trình Ngọc.

Nghĩ tới những điều Đỗ Phong nói tối hôm ấy ở phòng vẽ, Nguyễn Vân càng thêm chăm chỉ, làm gì cũng rất hào hứng. Thậm chí giờ Thể dục chiều qua, cô còn chơi đá cầu lông với đám bạn, khiến cho cơ thể ít hoạt động của cô đến tận hôm nay vẫn còn đau nhức, mới đi lên tầng bốn mà đã chịu không nổi, quẳng cả tấm bảng vẽ xuống đất. Vẫn còn bốn tầng nữa mới đến phòng học, Nguyễn Vân ngẩng đầu nhìn, thở hổn hển.

Kì này, cả môn Mĩ thuật và Kiến trúc cơ sở đều đã tăng độ khó đến đỉnh điểm, bắt đầu tiếp xúc với việc phối màu. Hết năm học này, các cô có thể bắt đầu thiết kế.

Nguyễn Vân đang định tiếp tục hành xác đi tiếp thì có một tình nguyện viên xuất hiện. Cô kinh ngạc nhìn anh, vui đến nỗi chỉ muốn thét lên thật lớn.

Đỗ Phong leo một mạch lên đến tầng tám, sau đó đứng ở hành lang chờ Nguyễn Vân đang lết đi như sên bò.

“Cám ơn anh.” Nguyễn Vân vô cùng xúc động.

Đỗ Phong mỉm cười lắc đầu, đưa bản vẽ cho cô rồi chạy lên tầng chín.

Cho dù trước đây từng xảy ra hiểu lầm gì đi chăng nữa, Nguyễn Vân cũng quyết định dành trọn tình yêu của mình cho Đỗ Phong. Có phải con gái khi yêu đều ngốc nghếch như vậy hay không? Chỉ cần nếm một chút ngọt ngào thì sẽ tình nguyện làm con thiêu thân, lao đầu vào lửa?

Trong khi Nguyễn Vân mỗi ngày đều hân hoan chăm chỉ, thì Trình Ngọc đau khổ chẳng khác nào ngậm quả hoàng liên (1). Cô chỉ biết Nguyễn Vân rất thích Đỗ Phong, nhưng cô không muốn từ bỏ, khi Đỗ Phong chưa đưa ra lựa chọn thì cô vẫn còn cơ hội. Nếu anh biểu hiện rõ cũng có tình cảm với Nguyễn Vân, cô sẽ lập tức buông tay.

Nguyễn Vân cũng có chung suy nghĩ với Trình Ngọc. Hai cô gái thiện lương mang theo nỗi khó xử mà sống chung với nhau, cố gắng không đả động tới tâm tư của đối phương. Có những điều mặc dù không nói rõ nhưng tình bạn cũng bất giác mà trở nên nhạt nhòa.

Một phòng sáu cô gái thì có đến ba cô phải lòng cùng một người con trai. Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo. Cũng may, người con trai kia biết cách đối nhân xử thế, các cô cũng không thể bất hòa.

Từ sau lần nói rõ suy nghĩ của mình với Nguyên Quân, Trình Ngọc cũng không đến tìm anh nữa. Nhưng như vậy, cô lại không có cớ để gặp Đỗ Phong. Đấu tranh tư tưởng rất lâu, Trình Ngọc quyết định mặt dày tiếp tục duy trì liên lạc với Nguyên Quân.

“Đỗ Phong, anh biết Nguyên Quân đi đâu không?’

Đây là chiêu mà Nguyễn Vân đã dùng vô số lần, nhưng lần này nó không có tác dụng với Đỗ Phong. Bởi vì, người sử dụng là Trình Ngọc.

Đỗ Phong vốn định trực tiếp bỏ đi, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Trình Ngọc, anh liền bốc hỏa. Một người xưa nay không thích xía mũi vào chuyện của người khác như anh, lần này đã phá lệ.

“Em và Nguyên Quân thân như thế chẳng lẽ em không biết giờ này nó không có ở phòng học?”

Ý tại ngôn ngoại. Ý Đỗ Phong chính là, cô biết rõ giờ này chỉ có mình tôi ở đây còn cố tình đến.

Trình Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đỗ Phong không ở lại thêm một giây nào nữa, lập tức ra khỏi phòng.

Trình Ngọc hoàn toàn không ngờ anh lại đối xử với lạnh lùng với mình như vậy. Chẳng lẽ yêu một người cũng là sai lầm ư?


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .